Sáng
nay thức dậy thấy trời Vũng Tàu khác quá. Khắp nơi khoác lên mình cái
se lạnh của mùa đông. Những cơn gió xào xạc thổi qua đem theo cái lạnh
se sắt, khiến nó chợt rùng mình. Leo xuống giường, vơ vội chiếc áo gió
nằm vắt vẻo trên ghế, nó ngồi thu mình nhấm nháp miếng bánh mì mẹ đã
chuẩn bị sẵn trước khi đi làm. Hoàn thành xong bữa sáng nó thay đồ xuống
nhà chuẩn bị đi làm. Vừa bước xuống nhà nó chợt thấy ngôi nhà vốn đã ít
người của mình dường như lạnh lẽo hơn. Nó đứng sững một lúc rồi chợt àh
lên một tiếng: thì ra chỉ tại mùa đông...
Cưỡi
chiếc xe máy cà tàng nó lao ra đường. Những cơn gió lạnh quất vào mặt,
vào người lạnh cóng. Nó thầm nghĩ, giá như giờ này mình được cuộn tròn
trong vòng tay người bạn thân nhất của nó. Tự an ủi mình rùi nó lại lắc
đầu quầy quậy xua tan ý nghĩ vừa thoáng qua và phóng xe vù vù trên
đường. Những cơn gió lạnh khiến nó nhớ về những kỷ niệm đẹp được cùng
bạn bè lang thang trên đường phố đón noel, trong khi trời rét căm căm,
môi trên môi dưới gõ vào nhau côm cốp, nhưng miệng vẫn tươi cười. Nhớ
những cơn mưa bất chợt ào đến cuốn trôi bao bụi bặm của cái thành phố
năng động; hay những lúc trú mưa nó ngẩn ngơ ngồi đếm những chiếc lá bị
nước mưa cuốn trôi qua mặt như đứa trẻ lên 3...
Mải
nghĩ ngợi mông lung nó chạy qua cổng cơ quan một đọan mà ko hay. Giật
mình khi nghe tiếng còi xe, nó chợt tỉnh như vừa thoát ra khỏi cơn mê.
Ngượng ngùng trước gió, trước cái lạnh se sắt nó quay lại cơ quan và lao
vào công việc, lao vào cái vòng quay bất tận của cuộc sống...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét