Trang

Chủ Nhật, 12 tháng 4, 2009

Sad and hopeless!

Mình thấy thật sự kiệt sức rồi.
Kiệt sức vì nhiều thứ, nhiều lý do: Công việc, cuộc sống và những chuyện không đâu. Nhìn những người chung quanh mình sao thấy cuộc sống của họ đơn giản và vui vẻ thế, họ được yêu thương, được hạnh phúc và được chiều chuộng, quan tâm. Cuộc sống của mình thì sao nhỉ? Cũng đơn giản, cũng được cảm nhận sự quan tâm nhưng sao mình vẫn có cảm giác những điều đó đến một cách nhàn nhạt, như một cơn gió thoảng qua; đôi lúc nhẹ têng đến mức mình chẳng kịp cảm nhận được gì. Vô vị thật.