Trang

Thứ Hai, 11 tháng 6, 2012

Trống vắng...

Tối. Đi trực. Trời vừa mưa xong se se lạnh. Co người trong chiếc áo khoác, mình phóng xe đến cơ quan. Bất chợt trên đường đi mình bắt gặp một gia đình có con nhỏ bằng K, tự dưng thấy nhớ - nhớ những buổi tối cả nhà vui vẻ, đầm ấm thong dong chở nhau đi chơi trên con đường này. Tiếng chồng ghẹo vợ, tiếng K hát trong veo bỗng như còn vẳng đâu đây... Nỗi nhớ anh ùa về, tự nhiên thấy lòng mình trống rỗng, buồn mênh mang. Mình đã tập và đang quen dần cảm giác xa chồng, nước mắt đã thôi ko còn rơi mỗi khi chồng dt về nhưng lòng vẫn thấy một nỗi buồn nặng trĩu. Mình mong thời gian trôi thật nhanh để anh xã về với hai mẹ con. Hây za, cái cảm giác này sao mà ngột ngạt, khó chịu thế... Cố lên nào...
................................................................................