Vậy là em đã bước sang 20 được mấy ngày rùi,
chính xác là 20 tháng 4 ngày. 20 tháng em đánh dấu bằng trận ốm sốt, ho, sổ mũi
và đến hôm nay em vẫn còn khò khè và sổ mũi mặc dù đã bớt ho nhiều. 20 tháng
cũng là tháng em và mẹ phải xa ba 1 tháng. Vì là lần đầu tiên ba xa nhà nên hai
mẹ con em rơi vào trạng thái buồn và hụt hẫng. Cụ thể là ban ngày thì thỉnh thoảng
em diện cho khuôn mặt mình cảm giác buồn và đứng bần thần rồi bất chợt quay
sang hỏi: bà ơi, mẹ ơi ba S đâu? có lúc nghe bà trả lời: Ba S đi làm ĐN rồi em
bỗng khóc nức nở thật to và miệng thì mếu máo: ba S ơi, ba S à... (nghe đến
thương). Còn buổi tối trước giờ đi ngủ em cũng luôn miệng gọi ba và mẹ chỉ còn
cách bốc máy lên gọi ba để em đc nghe tiếng ba rồi mới yên tâm nhắm mắt ngủ. Thế
đấy em cứ nhắc hàng ngày như thế hỏi sao mẹ ko mủi lòng cho được chứ... Cũng
may trước ngày em tròn 20 ba đã kịp có mặt ở nhà với em và em đón ba về nhà bằng
một nỗi nhớ vô bờ bến và một nụ cười thật tươi. Và cảnh em đón ba ko chỉ ba
nhũn tim mà mẹ cũng nhũn tim theo, bởi em tình cảm lắm. Vừa thấy bóng ba bước
vào nhà chưa kịp bỏ đồ xuống em đã cười tít mắt gọi ba rồi ùa ra vòng tay qua cổ
ôm ba thật chặt và đặt lên má ba những nụ hôn.
............................................................