Sáng
nay, cơn mưa bất chợt ùa đến chẳng báo trước mang theo cái lạnh se sắt.
Những hạt mưa rơi xuống mặt đất rủ rê hơi ẩm từ đất bốc lên xông thẳng
vào người, vào mặt. Chợt tôi thấy gai gai nơi sống lưng, một cơn lạnh
luồn dọc sống lưng tê buốt. Tôi thầm nghĩ thế mà mùa đông đã về. Mùa
Đông. Mùa tôi yêu thích nhất trong 4 mùa, dù ai cũng bảo mùa đông lạnh
lẽo, là mùa của chết chóc. Mùa
đông được đi trong làn mưa hít thở mùi ngai ngái từ đất, mùi thơm của
cỏ cây thật thú vị.
Thứ Năm, 25 tháng 10, 2007
Thứ Sáu, 5 tháng 10, 2007
Ngụ ngôn về những giọt nước mắt
Cô
vẫy đôi cánh trong suốt, nhẹ nhàng bay khỏi thiên đường. Ánh nắng ban
mai ấm áp xuyên qua thân thể trong suốt của cô, không hắt bóng xuống mặt
đất. Cô bay qua những cánh đồng lúa xanh ngát, vàng ươm, những bãi biển
đầy người, đầy màu sắc và tiếng động, những ngọn núi cao phủ màu xanh
ngắt của cây cỏ, những dòng sông màu sắc khác nhau uốn lượn như những
dải lụa mềm mại, những thành phố với những con đường thẳng tắp, vuông
góc như bàn cờ, đầy những tòa nhà cao tầng, nhìn từ trên cao giống nhau
đến không phân biệt được. Cô bay vòng quanh cuộc sống, lắng nghe tiếng
không gian và thời gian lao xao quanh mình. Thỉnh thoảng, cô gặp những
thiên thần khác cũng đang dạo chơi trong cuộc sống trần thế giống như
cô. Họ chào nhau bằng vũ điệu của những thiên thần, và cười với nhau
những nụ cười thiên sứ.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)