Mấy hôm nay mình
thấy mệt mỏi wa, bao nhiêu thứ đổ dồn vào một lúc khiến đầu óc mình căng
như dây đàn. Công việc thì ko vấn đề, mình cố gắng thêm một tẹo nữa là
đc, nhưng ghét nhất là sự thiên vị trong công việc. Ở đời có người thích
người này không ưa người kia, âu cũng là điều thường tình. Có lẽ trong
công việc, cái sự thiên vị ấy cũng có, mình biết thế nhưng sao vẫn tức
và khó chịu. Đành rằng là thế, nhưng đằng này lại thiên vị một cách
trắng trợn. Chán!
... Chỉ còn hơn 1 tháng nữa chúng tôi sẽ
nên duyên vợ chồng. Thời gian này mình và anh còn phải lo thêm chuyện
cưới xin nữa. Bao nhiêu là việc, tính hoài cũng ko xuể, may mà mình và
anh đã lo dần từ trước tết. Nhưng chuyện đó cũng chẳng làm mình thấy
buồn và mệt mỏi bằng việc lâu lâu lại bị trách móc, nhắc nhở phải làm
tròn nghĩa vụ của cháu. Mình và anh đâu phải là người vô tâm tới mức vô
lo mà ko hiểu chuyện phải sang thăm họ hàng chú bác hai bên. Công việc
của mình và anh đôi lúc wa bận bịu đến thời gian nghỉ ngơi cũng ko có
thì còn đâu thời gian đi thăm họ hàng. Mà có đi thăm rồi lỡ quên ko báo
cho bố mẹ ngoài quê là y như rằng bị nhắc nhở. Mình phải làm sao đây,
chưa về làm dâu mà đã thấy buồn rồi. Cũng may bên cạnh mình lúc nào cũng
có anh ở bên động viên, che chở. Hôm wa mình nhắc anh tối nay kiểu j
cũng phải dành thời gian đi sang thăm bà nội. Lần đầu gặp nội hôm giáp
tết, mình nhìn nội hiền và phúc hậu lắm, chỉ muốn đc ngồi gần ôm nội,
nghe nội nói chuyện, nhưng cảm giác xa lạ và ko thân thiện của mọi người
trong nhà khiến mình thấy lạc lõng. Lúc ra về, hai hàng nước mắt lăn
dài trên má. Anh quay lại hỏi: Sao em khóc vậy! Mình chỉ biết im lặng và
khẽ chùi hai hàng nước mắt đang lăn dài "Em không sao, chắc bụi bay vào
mắt anh ạ!".
Không tin vào điều mình vừa nói, anh hỏi
vặn lại "Dường như em có chuyện j ko vui giấu anh?" Biết nói sao
nhỉ? Mình muốn nói cho anh nghe cái cảm giác lạc lõng ngay trong buổi
gặp mặt đầu tiên với mọi người trong nhà chú nhưng sao cổ họng cứ
nghẹn lại. Dường như đoán đc tâm trạng mình đang cất giấu, anh nói
"Em đừng buồn, mọi người trong nhà chú đều vậy cả, ai cũng ít nói, nhất
là chú. Ko phải vì ko thích em mà mọi người im lặng ko nói
chuyện đâu..." Anh nói vậy, mình nghe biết vậy, nhưng sao vẫn ko
xua đi đc cái cảm giác nặng nề, lạc lõng ấy.
- Đừng buồn nhé chị!Reply this comment
- Uh. Có lẽ vậy. hy vọng những cảm giác ban đầu đó sẽ biến mất. Khi nào mọi người rảnh tụ tập nhỉ, tui mang hình cưới đi cho mọi người coi.Reply this comment
- chỉ là cảm giác ban đầu thôi, từ từ sẽ hòa nhập thôi bà ạ, đừng suy nghĩ nhiều vì tính mình hay tủi thân vậy đó, tuổi thân mà!